Một lớp cách nhiệt là một nguyên lý cơ bản trong vật lý xây dựng và là một thành phần được thiết kế kỹ thuật nhằm ngắt quãng đường truyền nhiệt qua vật liệu có độ dẫn nhiệt cao. Trong xây dựng, nó giải quyết cụ thể vấn đề cầu nhiệt, nơi các yếu tố như khung nhôm hoặc thép, sàn bê tông, hay các giá đỡ kết cấu tạo ra con đường tắt cho nhiệt lượng vượt qua lớp cách nhiệt, dẫn đến tổn thất năng lượng đáng kể, ngưng tụ hơi nước, nấm mốc phát triển và gây khó chịu cho người sử dụng. Bản thân lớp cách nhiệt là một đoạn vật liệu có độ dẫn nhiệt thấp được chèn giữa hai phần dẫn nhiệt. Trong bối cảnh cửa nhôm, đây thường là một thanh cứng làm bằng polyamide gia cố sợi thủy tinh (PA66 GF25/30) được liên kết cơ học và đôi khi dán chặt bên trong profile nhôm, tách biệt phần mặt trong và mặt ngoài. Hiệu quả của một lớp cách nhiệt được đánh giá thông qua điện trở nhiệt của nó và ảnh hưởng của nó đến hệ số truyền nhiệt tổng thể (U-value) cũng như hệ số truyền nhiệt dài (Psi-value) của toàn bộ cấu kiện. Tuy nhiên, một lớp cách nhiệt hoạt động hiệu quả cũng cần phải có đủ độ bền cơ học để truyền tải các lực kết cấu (như áp lực gió và lực vận hành) giữa các phần dẫn nhiệt đã bị tách rời, chống lại hiện tượng chảy dão dưới tải trọng liên tục, đồng thời duy trì các đặc tính của nó trong phạm vi nhiệt độ rộng và suốt vòng đời công trình. Việc áp dụng các lớp cách nhiệt hiện không còn là nâng cấp tùy chọn mà đã trở thành một tính năng bắt buộc trong thiết kế công trình tiết kiệm năng lượng, được yêu cầu bởi các quy chuẩn xây dựng trên toàn thế giới và là yếu tố thiết yếu để đạt được các chứng nhận công trình xanh. Đây là sự kết hợp then chốt giữa khoa học vật liệu và kỹ thuật kiến trúc nhằm nâng cao hiệu suất, độ bền và tính bền vững của công trình xây dựng.