Bắc nhiệt là một thuật ngữ trong khoa học xây dựng, mô tả quá trình truyền nhiệt tập trung qua một vật liệu hoặc cấu kiện có độ dẫn nhiệt cao hơn lớp cách nhiệt xung quanh trong vỏ bao che công trình. Hiện tượng này biểu thị điểm yếu hoặc sự ngắn mạch trong lớp kiểm soát nhiệt của một cấu trúc. Quá trình này xảy ra khi các thành phần dẫn nhiệt—như kim loại, bê tông hoặc thậm chí gạch đặc—tạo thành một đường dẫn liên tục từ bên trong điều hòa nhiệt độ ra môi trường bên ngoài không được điều hòa. Lực thúc đẩy hiện tượng bắc nhiệt chính là nguyên lý cơ bản rằng năng lượng nhiệt di chuyển từ vùng có nhiệt độ cao sang vùng có nhiệt độ thấp, và luôn đi theo con đường có trở kháng nhỏ nhất. Trong một tòa nhà, lớp cách nhiệt được thiết kế để tạo ra trở kháng cao, nhưng khi tồn tại một cầu nhiệt, nhiệt sẽ ưu tiên truyền qua đó. Sự gia tăng cục bộ của truyền nhiệt này gây ra nhiều hệ quả tiêu cực: làm giảm hiệu quả cách nhiệt tổng thể của vỏ bao che công trình, dẫn đến chi phí năng lượng cao hơn; làm cho nhiệt độ bề mặt bên trong tại vị trí cầu nhiệt thấp đáng kể so với nhiệt độ phòng xung quanh, có thể dẫn đến ngưng tụ và nấm mốc phát triển; đồng thời tạo ra các điểm lạnh gây cảm giác khó chịu cho người sử dụng. Do đó, việc khắc phục hiện tượng bắc nhiệt là một trọng tâm quan trọng trong thiết kế công trình hiệu suất cao, đòi hỏi phải chú ý tỉ mỉ đến chi tiết, lựa chọn các thành phần đã được ngắt nhiệt và áp dụng các chiến lược cách nhiệt liên tục nhằm đảm bảo một lớp vỏ bao che thực sự hiệu quả và bền vững.